ĐOÀN THUẬN

SÀI GÒN

TÔI

.

.

.

.

.
.

.
bìa in lần 1

SÀI GÒN

TÔI

Sài Gòn,
Những con đường tuổi trẻ đi qua
sân trường Chu Văn An Trưng Vương Văn Khoa
màu phượng đỏ cháy trong hồn áo trắng
Văn hiến ngàn năm ánh hoàng hoa.

Những con đường cùng ai xe đạp con
dưới vòm lá me non
đưa nhau về hoa mộng
buồn vui mênh mang giữa mất còn .

Sài Gòn,1969
CÁT SỸ

SÀI GÒN TRONG TÔI.

Sài Gòn đất phố, tôi du cư.
Từ quê La Gi, sau năm tư.
Thư sinh áo vải vào trọ học.
Tập tành tìm hiểu lẽ thực hư.

Tôi được lớn khôn nơi Sài Thành.
Từ trẻ chăn trâu được học hành.
Được quyền mơ ước làm thầy giáo.
Nhờ sự dưỡng nuôi của dân lành.

Từ đây, từng bước vào cuộc đời.
Dù bao oan trái vùi dập tôi.
Trước cảnh gian truân, vẫn đứng thẳng.
Vẫn giữ tâm an, dù đổi dời.

Thầm mong đi theo đường bút nghiên.
Theo nền giáo dục cùa tổ tiên.
”Nhân bản dân tộc và khai phóng”.
Trong tầm đạo lý của thánh hiền.

Nghỉ hưu, tôi lại vào Sài Gòn.
Sau thời lưu lạc qua núi non.
Trú tạm Thảo Điền, đất trọ cũ.
Tha phương, phận mỏng thân mỏi mòn.

Thảo Điền, 2008
Đoàn Thuận

.

.
.

.

.
tranh của Lê Thừa

SÀI GÒN
NHỮNG NĂM 60

1.
Sài Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông, những năm 60
mượt mà ánh điện dấu kín nụ cười
chợ Bến Thành như toa tàu trăm năm đỗ lại
trước bùng binh Quách Thị Trang dòng xe và nguời.

Ngày cuối tuần bát phố qua cửa hiệu sang
đêm dìu nhau qua đường vắng ánh đèn vàng
sa-lông Adam, động Eve, thì thầm tình cổ sử
đôi người Tây già trầm ngâm giữa phai tàn

Đường Catinat, phố Charner và đâu đó lính viễn chinh trở lại
những bước chân vội dưới ánh lửa hỏa châu
quán cóc vĩa hè, ngồi quen thuộc phu xích lô, phu khuân vác
thổi cà-phê đĩa, đọc báo cọp, tán gẫu chuyện bể dâu.

Ngày hụ dài tiếng còi tầm Ba Son
thợ thuyền công chức, sinh viên học sinh, bánh xe quay tròn
con đường xanh từ Cần Thơ Tây Nguyên Huế Đà Lạt
về tụ điểm Saigon..

2.
Sài Gòn,
phố dinh thự biệt điện villa
hành lang Eden thương xá Tam Đa
vũ trường Maxim, Đế Vương Nhất Dạ
nhà hàng cửa hiệu Pháp Ấn Việt Hoa.

Phố trưởng giả cự phú tướng lãnh đại quan
sân cỏ bồn hoa vườn cảnh phong lan
khung cửa rèm buông điệu cười luân vũ
ngực trần bồng lai ân ái đêm vàng.

3.
Sài Gòn,
cầu không vận viễn chinh
ngày đêm rầm rập tiếng giày đinh
Hàn, Phi, Thái, Mã, Tân Tây Lan, Mỹ, Úc
đồ hộp đô-la đàn áp biểu tình.

Phố bán xôn Ngã Tư Chợ Trời
khu Dân Sinh bán đủ thứ trên đời
khổ kẻ bán trôn, giàu lũ bán nước
bán thánh thần mua bom đạn đủ kiểu ăn chơi.

Phố nhạc bập bùng lầu cao
cuồng say thân xác vũ điệu màu
đêm Châu Mỹ vọng buồn qua khúc hát
tiếng kèn đồng vong quốc gào đêm thâu .

Phố Chiều Tím Quán Gió Đêm Màu Hồng
đời như thể hư không
ly tách chạm điếu thuốc tàn môi lệch
Khúc Da Vàng ai ru hồn non sông

4.
Sài Gòn,
phố hẻm sâu nhà gầm cầu
nơi những người không biết đi đâu về đâu
che chắn đời nhau bằng cuộc sống thuê mượn
thiếu ăn, thừa lạnh, đầy đủ lo âu

Phố kênh đen của người tay trắng
mục rã chân sàn lắt lay qua mùa
nhà thuyền đậu dập duềnh giông bão
rác và người và chó đói chung sống nắng mưa

Phố của người tàn phế đánh giày mồ côi ăn xin
lang thang ngày xó chợ đêm co ro phố buồn
cuộc sống quặp vào nỗi lo sợ
vắt kiệt sức bấu chặt lấy quê hương.

5.
Sài Gòn,
những con đường rợp bóng cây
không hơi đông không heo may
nắng, một mùa, rụng vàng bên mái phố
mưa, một mùa, vội thả lá xanh bay.

Những con đường mang tên cổ nhân
Lê Lợi Quang Trung Hàm Nghi Duy Tân
đêm không ngủ, xuống đường, đọc Hịch Tướng Sỹ
mơ cờ đào Nguyễn Huệ, mộng Văn Thân.

Sài Gòn,1969

MƯA TRÁI MÙA SAIGON

Cơn mưa trái mùa làm khát thêm mặt đất.
Hơi nóng bốc khô đọt mai non.
Làn nước rút mau vào nơi nao góc khuất.
Lốm đốm bụi đường vẽ hoa mặt hẻm con.

Hạt mưa rơi êm trên mái ngói.
Một điệu blues rời nghe quen mênh mang.
Chạm hờ khoảng lặng đàn chim sẻ.
Nhịp cánh nhẹ bay theo chiều vàng.

Dường như rêu hoang ngoài thềm vừa thức giấc.
Kẻ nứt tràn mưa loang lổ giữa bức tường.
Nhìn xa mường tượng một bức tranh thủy mặc.
Khe suối xanh đổ vào hồ liễu dương.

Mưa rào tạt qua Saigon phố cũ.
Tưởng chiều xưa em dạo chơi vườn hồn ta.
Giọt mắt buồn rơi quên trong trí nhớ
Giọt mưa trái mùa của bao mùa thu xa

Đa Kao,1968.
CÁT SỸ

.
tranh của Hà Huỳnh Mỹ
nguồn internet

 

XÓM CŨ và TÔI.

Mưa ngâu phơ phất xóm nghèo.
Với bông vắp trắng gió heo may lùa.
Trong chiều tím ngát hoa mua.
Lập thu tháng bảy đón mùa Vu Lan.

Bàn thiên bên cội điệp vàng,
Am mây lư đất khói nhang hương trầm.
Chùa xa tiếng mõ lặng câm.
Vẫn như tụng niệm thì thầm kinh đêm.

Ước mong quê Mẹ êm đềm
Dù đời sương gió đã mềm nắng mưa
Mặn nồng tình cũ nghĩa xưa.
bà con nương tựa bao mùa bên nhau.

Khai hoang ruộng lúa nương rau.
Gò cây hoa vắp, rạch hào đầm sen.
Chung tay nuôi trẻ sách đèn.
Cho dù bão tố bao phen dập vùi.

Người đi kẻ ở ngậm ngùi.
Xa quê lòng vẫn không nguôi lời nguyền.
Đất trời có lúc đảo điên.
Quyết chung thủy với tổ tiên Lạc Hồng.

Hạnh Thông Tây, 1965

NGÔI ĐÌNH CỔ.

Ngôi đình cổ nhất Sài Gòn.
Qua bao thế kỷ vẫn còn vẹn nguyên.
Đình Hạnh Thông, một cõi thiền.
Trên gò cây Vắp trong miền hoa xoan.

Đình thờ hai vị Thành Hoàng.
Hai vị “Thủy tổ khai hoang” đất vườn.
Đông Chinh Vương, Dục Thánh Vương.
Con Lý Thái Tổ bị vương triều đày.

Vô Nam lập Hạnh Thông Tây.
Từ vùng An Hội nối dài Hạnh Thông.
An cư cho một cộng đồng.
Xóm làng, vườn tược, bến sông, rạch hào.

Gò cây hoa Vắp trên cao.
Thành làng Gò Vắp sắc màu địa phương.
Chúng sinh thắp những nén hương.
Lập Đình thờ phụng Thần Vương thiên triều.

Gò Vắp, 1964

NHÀ THƯƠNG XƯA

Nhà thương Chợ Quán cổ xưa.
Năm đầu tạm bợ lưa thưa giường nằm.
Nhờ người từ thiện hảo tâm.
Góp công góp của thăng trầm dựng xây.

Dựa theo kiến trúc phương Tây.
Từ nhà chật hẹp từng ngày rộng ra.
Bệnh nhân đủ loại, trẻ già.
Nhân viên y tế Lang Sa, Ta, Tàu.

Và rồi ba chục năm sau.
Đổi tên thành Viện Bài Lao Ngô Quyền.
Một nhà thương thí rất chuyên.
Ho lao hen suyễn nhiều miền về đây.

Thường dân bệnh hoạn lâu nay,
Thuốc Nam thuốc Bắc qua ngày ốm đau.
Thuốc Tây trị liệu bài lao.
Nhà thương Chợ Quán cứu bao dân nghèo.

Chợ Quán,1964

MỘT BẾN BỜ

Bình Giang, sông xưa Sài Gòn, xuôi dòng
nối dài Bến Nghé bờ An Lợi Đông.
Xóm Đò Thủ Thiêm nơi thôn Giai Quí,
vùng trũng Nghĩa An, bán đảo cung sông.

Miền đất ngoại thành xanh màu hoang sơ.
Dừa nước, lác bàng, bần đước, ô rô.
Bèo nổi đầm lầy, lúa rài cỏ dại.
Ngỗ điếc ao chum, sen súng mương hồ.

Bao người không nhà lưu lạc muôn phương
về đây chung lưng khai hoang ruộng vườn.
Đò dọc đò ngang, dù nhiều sóng gió.
Nghĩa xóm tình làng đong đầy quê hương.

Cư dân yên vui theo mùa mênh mang.
Bàn thiên am mây hương hoa điệp vàng
Tu viện nhà thờ giữa lòng xóm đạo.
Lời cầu kinh đêm ru mộng bình an.

An Lợi Đông 1964

LÀNG HOA

Làng Hoa, nắng mới vừa lên.
Hương theo gió sớm bồng bềnh từng không.
Vùng trời Gò Vắp mênh mông.
Cư dân An Hội tận lòng thảo thơm.

Trồng hoa đâu chuyện áo cơm.
Những mong đem lại hương thơm cho đời.
Đường hoa du khách dạo chơi.
Sắc màu hình dạng thay lời hân hoan.

Tóc tiên tầm gửi phong lan.
Hải đường dạ lý cúc vàng lưu ly.
Quỳnh ngâu dương xỉ dã quì.
Mai mơ sứ huệ sung si sen hồng.

Sống đời vạn thọ xương rồng.
Cảnh hoa Hòn Ngọc Viễn Đông, Sài Gòn.

An Hội,1964

LỜI  RAO HÀNG .

Lời rao bán dạo hàng rong.
Nghe như giọng hát bên dòng đời xưa.

Lời rao trong tiếng gió mưa.
”Đậu xanh đường cát nước dừa…chè đây”
Đôi khi dưới bóng sương bay.
”Mua đi bánh ướt bánh dày…người ơi.”

Đong đưa từng giọt âm rời.
Chân tình dân dã, điệu thời lam thôn.
Thoát đi từ đáy tâm hồn.
Thầm đưa mơ ước vào ngôn ngữ buồn.

Hàng rong không nặng bán buôn.
Giúp ai lỡ độ có nguồn dưỡng nuôi.
Lời rao vương vấn ngậm ngùi.
Theo người phận mỏng ngược xuôi đường trần.

Hàng rao với giá bình dân.
Người mua kẻ bán cùng bần hàn thôi.

Gò Vắp, 2022

LÃO VÉ SỐ

Tiếng rao “Vé số mới …đây”.
Giọng trầm phơ phất cuối ngày mưa rơi.
Gió đưa từng giọt âm rời.
Bay qua xóm cũ, góc đời quạnh hiu.

Người rao bán vé số chiều.
Gầy còm tóc bạc ít nhiều khó khăn.
Thân tàn kiếm sống muộn mằn.
Cô đơn khốn khổ đôi đằng rã riêng.

Vé ghi số mã đồng tiền
Xổ ra trúng đậm có quyền giàu sang.
Người mua lắm lúc mơ màng.
Vé đưa số phận nghèo nàn ra đi.

Số chưa xổ, chửa thấy gì.
Vẫn rao với giọng nằn nì dịu êm.
Đôi người ghé lại bên thềm.
Mua dùm số vé ướt mềm dưới mưa.

Cụ già rao mót âm thừa.
”Ai ơi, vé số…mới vừa hết…đây”.
Lời buồn theo gió mây bay.

VƯỜN RAU

Ban sơ xóm ruộng thôn xưa,
dân quê sinh sống bao mùa buồn vui.
Khi no ấm, lúc ngậm ngùi,
tình làng nghĩa xóm, không nguôi lời nguyền.
cầu mong nước Việt mọi miền,
đồng bào Âu Lạc bình yên thiện hòa.

Vườn Rau khai phóng đường hoa,
đón người khắp chốn gần xa tụ về:
di cư di tản xa quê,
tha phương lưu lạc bộn bề gió sương.

Đến đây dựng ấp lập phường:
lời kinh An Lạc, rau vườn Lộc Hưng,
món ăn Cà Láng, Tương Bần
phố nhà Nam Thái, Chấn Hưng, Nghĩa Hòa…

Thăng trầm thế sự trôi qua
Vườn xưa phố mới chan hòa nghĩa nhân.

Phú Lâm,1965

XÓM MỚI

Vùng đất cũ hoang vu
nằm bên sông Vàm Thuật,
bóng người như xa khuất,
lác đác dăm túp nhà.

An Nhơn đầy cỏ hoa.
nơi đồi cây vắp trắng
qua bao mùa mưa nắng,
thêm ruộng rẫy hoa màu.

Trời cao như đón chào.
Đất đai luôn mong đợi.
Người về lập Xóm Mới,
tụ hội dân du cư.

Sau đình chiến năm tư,
bao người rời đất tổ,
di cư vào Nam Bộ
trú tạm nơi Sài Thành.

Gò Vắp, miền đất lành.
Cánh chim xa vời vợi
bay về đậu Xóm Mới.
thêm mới xứ An Nhơn.

An Nhơn,1962

.

.

.

.

.

.

.
.
tranh John Atkinson Grimshaw


HẺM PHỐ

và TÔI

Con hẻm không đèn điện
quờ quạng tìm sao trời
gối đầu lên bóng tối
thao thức chờ một tôi .

Có ai buồn hát nhỏ
những hạt bụi vàng khô
rụng xuống bàn tay đói
chạm vào hồn ngây ngô.

Dăm ba con chó lạ
sục sạo dưới chân cầu
tru khan bờ sông vắng
hẻm phố buồn thêm sâu.

Ngọn đèn dầu trang sách
đâu soi thấu lòng đêm
đâu thấy dòng thư cũ
và mối sầu của em

Nancy,1965

 

PHỐ ĐÊM

Con phố dần thấp xuống
ngõ ngách nằm trong sương
ôm đêm dài thao thức
hắt hiu đèn phố phường.

Điệu hát nào xa vắng
xoáy chết tận đáy lòng
chiếc răng loài dã thú
gặm nhấm những mùa đông.

Ai đứng trong dĩ vãng
mái tóc chiều mây bay
ngón tay gầy đốt trúc
ru ta buồn tháng ngày.

Mèo hoang nằm than đói
trên mái nhà đầy sao
người hàng rong cuối phố
tiếng rao như nghẹn ngào.

Mình ta nơi gác trọ
nhìn ngày tháng qua dần
cuộc đời nhọn lỗ mắt
đá sỏi mòn bước chân.

 

ÂM THANH
HẺM PHỐ
ĐÊM

Đêm cúp điện đâu rõ mặt con hẻm
những mái nhà ngái ngủ thấp cao
tiếng nhạc nhẹ len qua khuôn màn hẹp
nghe dịu êm một khoảng lặng không màu.

Gã say rượu vẹo xiêu bóng đổ
lè nhè ca lạc điệu khúc tàn thu
chân gõ nhịp nền xi-măng loang lổ
dưới mảng trời rách nát ánh sao lu.

Bóng lảo đảo khuất vào căn nhà tối
cửa lặng im khép kín lời ca khuya
để dòng nhạc chạm hờ bờ tường cũ
dội về đâu tan loãng âm mùa xưa.

Đôi mèo hoang gọi nhau khàn mái phố
tiếng gào khua nhức buốt khoảng đêm đen
ai thức giấc giữa mơ hồ mộng mị
lời bâng quơ than thở đêm muộn phiền.

Điệu blues dìu đêm dài trôi mãi
một âm rời rụng xuống nỗi cô đơn
ta chợt tưởng chân dung em ngồi khóc
giọt sương thu đọng lại trong hồn buồn.

ĐÊM CƯ XÁ

Đêm cư xá Hỏa Xa
mờ nhạt ánh trăng tà,
âm thầm ngoài hiên vắng,
dạ lý thoảng hương hoa.

Con tàu rời sân ga,
tiếng còi vang âm ba,
đường ray vào tĩnh lặng,
tạm biệt người đi xa.

Sau khung cửa nhà ai,
mái tóc trên bờ vai
che nghiêng nửa khuôn mặt
như trầm tư u hoài.

Một khúc nhạc không lời,
âm buồn ru chơi vơi,
bỏ lại đôi khoảng lặng,
trong ký ức bồi hồi.

Cư xá Hỏa Xa Saigon,1965

HẺM PHỐ CHIỀU

Hương chiều, theo giọt mưa mau, qua hoàng hôn
mùi ẩm mốc lan dần từ nền sân nứt cũ gạch bông
từ mảng xanh me đất bám hờ chân tường lổ chổ,
thoang thoảng dịu êm không gian sứ trắng hoa hồng

Màu chiều vương mắc trên viền cửa nhìn ra phố nhỏ
bóng đen dưới mái hiên lấp kín ô thông gió nhà bên
đêm bò nhanh vào hẻm cụt chưa kịp lên điện
đốm sáng cuối ngày lịm tắt sau mái tôn nghiêng

Âm thanh chiều, không đủ nghe ồn ã, ngoài xa lộ
nhức nhối, trên ti-vi, ai gào khát đêm yêu đương
hàng rong rao phai ánh đèn mờ, cà-phê nhạc sống
nốt lặng trầm, điệu ca xưa, vào tưởng niệm cố hương.

Lòng chiều sâu thẳm trong thờ thẫn nhớ quên
mơ màng hương tóc cũ, màu mắt xưa, lời ai buồn tênh
một khung trời chân dung, một lần tạm biệt, một đời xa vắng
chiều vẫn trôi mải miết vào thời gian vô cùng cô đơn

Bóng lảo đảo khuất vào căn nhà tối
cửa lặng im khép kín lời ca khuya
để dòng nhạc chạm hờ bờ tường cũ
dội về đâu tan loãng âm mùa xưa.

Đôi mèo hoang gọi nhau khàn mái phố
tiếng gào khua nhức buốt khoảng đêm đen
ai thức giấc giữa mơ hồ mộng mị
lời bâng quơ than thở đêm muộn phiền.

Điệu blues dìu đêm dài trôi mãi
một âm rời rụng xuống nỗi cô đơn
ta chợt tưởng chân dung em ngồi khóc
giọt sương thu đọng lại trong hồn buồn.

MỘT
ĐÊM SÀI GÒN

Đêm Sài Gòn anh thương nhớ em.
Sương giăng đầu phố ánh trăng mềm
Em xa có nhớ người xa nhớ.
Đôi mắt mỏi mòn đêm trắng đêm..

Anh với tình em đêm rất khuya
Nghe trăng vàng lạnh lúc sang mùa
Trăng như buồn bã trong lòng phố.
Và cả hồn hoang cõi gió mưa

Anh khép dòng thơ trong trái tim
E ấp niềm riêng chút âm thầm.
Tròn năm xa xứ nhớ mải miết
Một dáng hoa đầy hương tóc em.

Trong những đêm tàn trong giấc mơ.
Nghĩ về phương biển chốn xa mờ
Em về lặng lẽ đường phố nhỏ
Tà áo trinh nguyên tuổi hẹn chờ.

Ta trót vì nhau thương nhớ thôi
Nghe trong hồn mộng bao bồi hồi
Mong mai phương cũ tàn giông bão
Hoa của tình yêu không pha phôi.

Nancy, 1966.

MỘT
TIN NHẮN

Nhận được tin Đoàn đã ra đi
từ chiến trường Buôn Mê
khi vườn cũ đến giờ khép cổng
phố nhỏ lên đèn, lòng tái tê.

Không gì thật hơn cái chết
thật hơn cả nỗi buồn
đớn đau sẽ qua, người không trở lại
đêm đen lạnh lùng dần buông.

Bóng tối sau lưng ta mờ ảo
bao đêm thầm thao thức chờ ngày lên
Bạn đã khuất, ước mơ xưa đâu mất
đất Mẹ ru hời giấc ngủ yên nhiên.

Bến Cát,1968

TỪ
TIN NHẮN

Tàn đốm thuốc lụi dần trong tối
nét chữ còn đậm mực tin thư
bao kỷ niệm ùa vào trí tưởng
bạn ta ơi, sầu ngất tâm tư.

Cùng lên phố sau ngày đình chiến
đời nổi trôi mang theo đau thương
nơi làng cũ ai còn ai mất
người vào tù kẻ đi tha phương.

Gót giày nát qua ngàn dặm mỏi
từng ga chiều lặng lẽ tàu qua
nơi rừng thẳm đất ôm đời bạn
sẽ về đâu bao kẻ không nhà.

Bến Cát,168

ĐÊM
XA NGƯỜI

Người đã đi rồi chẳng hiểu đâu
đèn nê-ông sáng phố bên cầu
chuyến xe chở khách về bến Bắc
cuốn lá đường bay mưa bụi mau.

Người chẳng hiểu đâu phố bên này
dưới cột đèn mưa một gã say
vừa hát tình ca vừa ngất ngưởng
lời buồn lẩn lút vào mưa bay

Người đã đi rồi tôi còn tôi
một điếu thuốc đen chẳng lửa mồi
gã say vẫn hát bên thềm phố
tôi tưởng như ai hát dùm tôi.

ĐIỆU RU
ĐÊM

Ai hát ngoài hoang sơ
Lời vang vọng mơ hồ
Giọng trầm trong xa vắng
Như điệu hồn ngây thơ.

Đêm bầu trời đầy sao
Khuya khoắt rụng xuống lầu
Sương bay ngoài phố hạ
Lời ru về mai sau.

Đêm rất dài tịnh yên
Lời ru đầy ưu phiền
Lặng trong tình non nước
Lặng vào cõi vô biên.

Lời ru trôi với người
Lời ru vào xa xôi
Lời ru ôm phố tối
Ru ru nỗi lòng tôi.

.

.

.

.

.
.
tranh của Sam Park

PHỐ  NGHÈO

TÔI.

Tôi nơi  phố cũ hè xưa.
Đi về lá úa lưa thưa rụng buồn.

Đường ray dẫn đến ga truông.
Dăm ba cột điện pha buông đèn vàng.
Phố nghèo hẻm nhỏ dọc ngang.
Mái tôn mái ngói, ẩn tàng rêu phong.

Quán cơm, phòng trọ, hàng rong.
Học trò ở đậu, lao công ăn nhờ.
Dân đen lỡ độ thất cơ.
Nương nhau sống tạm bên bờ đục trong.

Phế nhân, quả phụ, lão ông.
Mồ côi trẻ dại, người không cửa nhà.
Di cư tứ xứ gần xa.
Dù nghèo nhưng vẫn chan hòa nghĩa nhân.

Đôi khi chung một vuông sân.
Dưới trăng  ngẫm nghĩ lời dân dã buồn.
Cung đàn nhịp điệu lam thôn.
Hát ru ước vọng tâm hồn an nhiên.

Bình Triệu, 1969

NGÕ ĐỜI

Ngõ ngách ấy ta về nương náu
bao năm trời bánh đổ lăn quay
tiếng hát nhỏ ru miền quê ngoại
như giọt mùa rót lạnh hoa phai.

Phường phố đó tháng năm đi mãi
một góc đời ghi nhớ tên ai
phương phố đó tuổi thơ đâu thấy
thân thể chờ cát bụi phủ dày.

Những chuyến tàu những đêm vò võ
cuối con đường sợi tóc khe tim
ngày xa xứ áo cơm đèn sách
một đời ta lủi thủi đi tìm.

Cùng nuối tiếc tình yêu ngó xuống
dãy hành lang trơ giấc cười xưa
lời thư cũ đong đưa kỷ niệm
ta nhìn ta thầm lặng trong mùa

ĐỜI LỮ THỨ

Ta gửi lời xưa vào trăng sao
con chim thôi hót trên cành mùa đào
theo tháng năm dài gió sương bay mãi
bước chân nào lối nhớ xanh xao.

Mơ thả hồn về đường cũ
cỏ may đan búi tóc rối bời
chiếc lá khô nằm yên ắng
lời ta chìm lắng nơi quê người.

Dòng sông, dòng sông trôi muôn đời
thời gian qua đi, qua đi về xa khơi
lãng quên chìm sâu vào nuối tiếc
ai tha phương lòng không đơn côi.

Cánh hải âu tả tơi ngoài giông gió
trời mù lên mây nước bàng hoàng
ta khát khao bếp lửa chiều lữ thứ
ấm một đời lang thang.

GA VẮNG

Ta ngồi đây giữa ga truông
chống tay cằm ngó sương buông ngoài thềm
một đêm này nữa bao đêm
một thân cát bụi đã mềm nắng mưa.

Ga khuya quán lạnh gió lùa
đèn leo lét bóng như vừa chiêm bao
bây giờ những nặng mai nào
nỗi niềm xưa chật hồn bao lâu rồi.

Đường cây bóng đổ chơi vơi
tàu đi còi rúc nhỏ hồi tiếc thương
xuống đây thức suốt đêm trường
một mình phố lạnh, một đường chia ly.

Nghĩ ta bến mộng thầm thì
trót sinh lầm lỡ tuổi chi muộn phiền.

Ga Bình Triệu, 1964

GÁC TRỌ

Hẻm sâu phố nhỏ đi về,
U già bạc tóc, bốn bề lặng yên
gác cây, một góc muộn phiền
ánh trăng nóc phố, bóng hiên ngoài chiều

Cây xoan già tự cô liêu
xác hoa đổ xuống bao nhiêu khung đời
sách vàng chữ ố bụi rơi
ta cùng ngày tháng bên trời tha phương.

TỰ NHỦ

Tiễn biệt người đi dưới bóng hoa
chiều nghiêng nắng xuống những mái nhà
bên thềm ga lẻ người vội vã
một tiếng còi tàu nghe đâu xa.

Người thản nhiên đi ta tự về
đêm hồ liễu biếc dài lê thê
ngồi nghe sương phả bờ cây lạnh
cứ ngỡ đời như một giấc mê.

Hoa tàn theo mây tự bay hương
ta qua quán trọ qua phố phường
dửng dưng xuôi ngược người xa lạ
ta tự nhủ ta vẫn bình thường.

ĐÊM THỨC

Khuya thức giấc một mình trên gác
chân trời xa vắng những vì sao.
đời lớn lên ga xép chuyến tàu.
tay với mãi tủi phiền cao vút

mưa ngoài chợ, mưa hồn ẩm đục
lạnh buốt môi và lạnh buốt tim.
ngày tháng xưa còn đọng mắt đêm
ru mải miết nỗi niềm trong óc

lời ca dưới phố người đơn độc
ta nghĩ đời còn nặng yêu thương.
với hành trang gió cát viễn phương
khuya thao thức một mình trên gác

MƯA ĐỔ LỆ

Sài Gòn tầm tã mưa rơi.
Đường xe đại lộ nước trôi thành dòng.
Thản nhiên cuồn cuộn thong dong.
Tràn vào hè phố tịnh không bóng người.

Rì rào trên khóm hoa tươi.
Công viên im bặt tiếng cười bước chân.
Nhà hàng khách sạn cao tầng.
Hẻm con quán trọ xa gần lạnh tanh.

Ào ào mưa nhiễm dịch nhanh.
Từng nhà kín cửa, khắp thành cách ly.
Người nghèo đói, chẳng còn gì.
Dầm mưa rời khỏi kinh kỳ về quê.

Âm mưa buồn rụng lê thê.
Nghe như đổ lệ tái tê cõi lòng.
Đưa người về bến tĩnh không.
Nỗi niềm ly biệt theo bồng bềnh mây.

MỘT
QUÃNG NGẮN

Đường đời kỳ hẹn dài bao năm
đi về hoàng hoa bao thăng trầm
cũng chỉ bên nhau một quãng ngắn,
rồi chợt hư hao dưới bụi lầm.

Thơ ngây hân hoan buổi hoa niên
nụ môi lời yêu lỡ ước nguyền
thoáng chốc phôi pha tình mây nước
theo gió xuân thu lạnh một miền.

Người tặng niềm vui cùng nỗi đau
hành trang thiên lý lắm sắc màu
ta đành cười ngất trong sương khói
cho giọt lệ buồn khô cạn mau.

Dưới hoa ta trọ trong phút giây
hương vương nếp áo, mưa bụi bay
sỏi đá cỏ cây tạm bầu bạn
chờ khi từ biệt chốn lưu đày.

.

.

.

.

.
.
tranh của Alan Kirkland

SÂN TRƯỜNG

TÔI

Một bông giấy trắng
nghiêng sân nắng vàng
xuân đâu trở lại
như giọt sương tan.

Trang thư mực tím
ngang thềm rêu xanh
chạm chiều thu biếc
sắc màu mong manh.

Một ngôi trường nhỏ
đổ bóng hồn ta
người đi xa mãi
mùa về rơi hoa.

MIỀN PHƯỢNG
XƯA

Trong ta có một mái trường,
một căn gác trọ, một đường hoa bay,
một ô cửa bóng trăng đầy,
một hoa phượng ép cuối ngày hạ mưa.

Một hình bóng lẫn trong xưa,
một trang lưu bút chưa đưa tới người,
một hàm số tuổi đôi mươi,
một lời đáp, một nụ cười trăm năm.

Một ngày rồi đã xa xăm.
Cỏ hoang khuất lối. Bến âm thầm thuyền.
Lá chiều rụng xuống vô biên.
Ta về, bước nhẹ, qua miền phượng xưa.

Sai Gòn, 1963

 

TRANG SÁCH
MÙA TRƯỚC

Sách thơm mùa trước bụi vàng khô
nét chữ trang thư mực đã mờ
cánh hoa phượng ép ngày tháng cũ
lời người heo hút nỗi buồn thu.

Nước triều lên xuống mãi chân đê
mà tuổi đời qua chẳng thấy về
cây đường trút lá chờ thu tới
ai còn chờ ai trong đêm mê,

Trăng tự ngàn đời rụng bên non
hoa nở rồi phai những lối mòn
ta ủ hương xưa vào bóng chữ
màu chiều chợt điểm nét vàng son.

TIẾNG
HOA RƠI

Bất chợt mùa về ngang thành phố.
Sân trường áo trắng hồn nhiên vui.
Riêng em áo cũ, màu hoa đỏ,
vẫn mắt nai hiền thoáng xa xôi.

Vẫn tóc thơm quen, hương dịu cúc.
Kỷ niệm mùa đi chìm theo lời.
Bàn tay thon nhỏ, trong tay phấn,
chạm xuống hồn ta tiếng hoa rơi.

Lối trúc hiên rêu nhẹ gót hài.
Dấu mùa sắc cỏ bóng chiều phai.
Tưởng đâu người cũ vời xa mãi.
Giờ lại cùng nhau nối gót Thầy.

Tặng các sinh viên sư phạm
Sài Gòn, 1964

BÊN
THỀM ĐẠI HỌC

Một thoáng nắng bên thềm lớp học
cũng đủ vàng mái tóc em
một buổi sáng xanh trong mắt biếc
đủ ru ta đôi phút êm đềm.

Chừng như có điều gì e ấp
sách cầm tay mà lòng ở đâu xa
như thời gian hẹn chờ lâu lắm
tà áo mân mê tay nhỏ thật thà

Trời yên gió sân trường thật vắng
và lòng ta yên tĩnh bên em
như rất đủ trong chiều suy nghĩ
em và ta đâu cần nói gì thêm.

riêng tặng Thoa
Đại học Van Khoa Sài Gòn, 1969

MÙA TRỌ HỌC

Bao mùa trọ học đất Sài Gòn
giúp tôi dần xa tầm trẻ con,
với phận quê mùa sống khép nép,
lủi thủi nương thân giữa mất còn.

Ngày đầu lưu lạc nơi phồn hoa,
trọ lại thôn nghèo ngoại ô xa,
đường đi nước bước còn lạ lẫm,
bạn với sương khuya với chiều tà.

Người có thiện tâm như xót xa,
thương kẻ bơ vơ không cửa nhà,
sẻ chia cơ hội vào đại học.
nhường phần kèm trẻ tại tư gia.

Giấc mơ Kiến Trúc rồi phai nhòa,
đành chọn văn chương với Văn Khoa,
theo Ban Việt Hán vào Sư Phạm,
một mai nối gót ông đồ già.

Thập niên 60 hồn nhiên trôi,
Sư Phạm tiễn tôi về xa xôi,
Trung học Hà Tiên, nhiệm sở mới,
từ giã Văn Khoa lòng bồi hồi.

Đất trọ Sài Gòn như quê hương.
Một tôi du tử lại tha phương.
Kỷ niệm buồn vui trong lưu bút.
Hành trang mang theo chỉ gió sương.

Sài Gòn, 1969
CÁT SỸ

TỪ GIÃ
THƯ SINH

Chia tay anh em, ta ra đi
đêm lặng ngoài xa sương thầm thì
gác trọ ngổn ngang đời lưu lạc
nhầu nát thơ văn, sách mùa thi.

Bài toán nước non bao phương trình
tay không, đời bạc áo thư sinh
phương chiều, đồ thị, ngàn thông số
đêm tối tìm đâu trục tung hoành .

Hành trang mang theo có bao nhiêu
một hoa phượng đỏ của tình yêu
đôi dòng lưu bút xanh bè bạn
dáng Mẹ già nua dưới mái chiều.

Phân ly, ta buồn chiều quê hương
sách vở mờ phai theo dặm đường
Anh văn , triết học, thơ mới cũ
khép lại từng trang dưới mái trường.

CON CHỮ

TÔI

Con chữ, ký hiệu ngôn ngữ, mang tên chữ cái rời
cùng tôi rong ruổi qua cõi người
đôi khi nằm im trên trang giấy vô nghĩa
đôi khi ghép nên câu trong đầu óc nhỏ nhoi tôi.

Chữ i tờ nguệch ngoạc ngang tuổi thơ nghèo đói
vẽ ra vành trăng khuyết ước mơ lơ lửng ven trời
ẩn hiện lờ mờ nơi trí tưởng
một mái nhà yên, một lời ru bên nôi

Con chữ dẫn dắt thời trai trẻ tôi qua khắp sân trường
qua cảnh hoang vu rừng núi, nơi đô hội phố phường
đánh thức cõi mộng hồn u mê tăm tối
dò dẫm đường về chân lý dù đắng cay đau thương

Con chữ lắng trong tôi, ngày xế bóng, những lời buồn
trước bao kiếp người nô lệ lầm than
khi bọn độc tài coi phận người như cỏ rác
tước đoạt mọi ước mơ, quyền sống bình an .

Bạo chúa có thể đốt sách, treo cổ người viết
nhưng không thể cầm tù ý nghĩ thoát thai từ cuộc đời
từ lời thở than thầm thì nơi góc khuất lịch sử
từ nỗi niềm riêng thân phận tôi.

.

.

.

.

.
.
tranh của Vangelis Rinas Bayye

GIÔNG TỐ

TÔI

Giông tố bão bùng tạt qua kinh kỳ.
Bao nỗi xót xa, mối sầu chia ly.
Người dạo chơi qua đời đêm cổ tích.
Mờ phai dấu chân buổi xuân thì.

Tôi đặt tiếng lòng xuống đêm vơi.
Một khoảng lặng nhớ người.
Sương thơm trên đôi vai.
Hương lùa vào tóc cũ.
Mắt nhìn chiều chia tay.
Điệp khúc mùa thu vắng.

Còn đâu đây
khung trời chân dung xưa.

Phú Nhuận, 1976

GIÓ BẤC

Ào ào gió Bấc lạnh buồn
thổi qua động cát ruộng vườn núi sông.

Mây đen gió lộng tầng không
đổ mưa bạt nước mênh mông trời chiều.
Đầm hồ vụng biển đìu hiu.
Cỏ cây nằm rạp tiêu điều bến sông.

Sấm rền ầm ĩ bão giông.
Nương rau ruộng lúa tịnh không bóng người.
Thôn nghèo vắng lặng tiếng cười.
Mái tôn xiêu vẹo, hoa tươi dập vùi.

Nông phu ngư phủ ngược xuôi,
âm thầm ứa lệ ngậm ngùi dưới mưa.
Tang thương đất cũ quê xưa.
Người đi kẻ đến đón đưa ngại ngùng.

Chim bay biền biệt mông lung.
Rừng xanh ngã đổ chập chùng gió sương.
Nai tơ ngơ ngác dặm trường.
Thú hoang hút máu gặm xương đồng loài.

Dưới làn gió Bấc mưa dai.
Buồn đau dân dã, u hoài non sông.

HUỆ TRẮNG
trước
DÔNG TỐ

Dông tố bão bùng ào ạt qua.
Sấm rền gió hú, trận mưa sa.
Bãi bờ sạt lở, rừng nghiêng ngả.
Thương hải tang điền cõi ta bà.

Lũ quét triều dâng tạt vào đời.
Cỏ cây hoa lá, cành tả tơi.
Nhà tan cửa nát, người ly tán.
Xóm mạc điêu linh, bóng ma hời.

Giữa cảnh tan hoang, đời buồn tênh.
Một búp huệ non mọng nhô lên.
Cánh trắng, nhụy hồng, hương thơm thảo,
Bám đất nương thân, dù gập ghềnh.

Nước nổi bóc hơi thành mây trời.
Lặng trầm cát bụi về xa khơi .
Nhưng hoa huệ trắng vẫn thanh khiết.
Ngỡ như hương nguyện thầm không lời.

Đakao,1968

TẾT
MẬU THÂN

Mậu Thân,
xuân về, bao người đi.
Người thầm phiêu bạt xa kinh kỳ.
Người về cát bụi trên đất Mẹ.
Thôn xóm lệ rơi buồn chia ly.

Pháo im,
súng nổ rền đôi miền .
Bàn thờ nhang khói,hương thiêng liêng.
Thay lời cầu nguyện cùng trời đất.
Mong quê Miền Nam được bình yên.

Đa Kao,1968

HÒN NGỌC VIỄN ĐÔNG
đâu còn

Sài Gòn còn đâu Hòn Ngọc Viễn Đông sau bảy lăm.
Chợ Bến Thành vẫn như toa tàu trăm năm
đỗ lại bao người buồn vui nơi thành xưa phố cũ,
tiễn đưa bao người tha phương phiêu bạt xa xăm

2.
Đoàn quân thắng cuộc ồ ạt vào Sài Gòn
tiếp thu Hòn ngọc xanh, Đô thị vàng son
đánh tư sản, cầm tù cải tạo dân thời Ngụy
trí thức văn nhân câm lặng mỏi mòn.

Sài Gòn lừng danh sầm uất khắp Viễn Đông
Nền văn minh lúa nước đồng bằng sông Cửu Long
sau giải phóng, tem phiếu thời bao cấp
khiến dân đen lao động sống long đong.

Văn hóa Sài Thành luôn thân thiện nhân hoà
quí trọng tình người, tự do sáng tạo tài hoa,
nay thấy đâu quyền dân sự, dù hô hào đổi mới
bè phái tham ô, vô cảm, lầm lẫn giữa chánh tà.

3.
Hòn ngọc Viễn Đông như khuất sâu mờ dần
còn chăng những phố sang công nghệ cao tầng
với đông đảo tập đoàn lợi ích tư bản đỏ
chiếm dụng đất đai, độc quyền áp chế dân.

Nancy, 2004.

HOA LỆ

Xa rồi Hoa Lệ Sài Gòn.
Sau ngày giải phóng chỉ còn “lệ hoa”.
Hoa mừng thống nhất sơn hà.
Lệ buồn thấm đất quê nhà Miền Nam.

Hoa đầy hội nghị tọa đàm.
Hoa tràn biệt phủ thuộc hàm đại quan.
Hoa từ ngà ngọc son vàng.
Vinh hoa phú quí hân hoan uy quyền.

Lệ sầu đau phận Dân hiền.
Di cư di tản, muộn phiền xa quê.
Nhà xưa đất cũ đi về.
Chỉ còn nỗi nhớ não nề tang thương.

Nay thêm dịch tể Bắc phương.
Lây lan nhiễm dịch, phố phường cách ly.
Dân Đen nghèo khổ sầu bi.
Người vào cát bụi, kẻ đi xa vời.

Phồn hoa tráng lệ một thời.
Nay như “hoa khói” “lệ đời” bỏ buông.

Thảo Điền,2021

ĐẤT MẸ
đau thương

1.
Đất Mẹ đau thương biết bao năm.
Đường xưa lối cũ đầy bụi lầm.
Bàn thiên am gió nhang khói lạnh.
Dân sống u buồn trong lặng câm

2.
Bao người nằm xuống trên quê hương.
Biển đảo, đồng quê, rừng biên cương.
Thân xác vùi quên dưới cát bụi.
Không một nấm mồ, một nén hương.

Bao trẻ thơ ngây sống mồ côi.
Lang thang vất vưởng bên chợ đời.
Biết ai phụ mẫu để tưởng nhớ.
Nuốt giọt lệ buồn những đêm khơi.

Sương phụ, phế nhân, người thất cơ.
Không nơi nương tựa sống vật vờ.
Ăn đậu ở nhờ quanh đất cũ.
Lầm lũi tìm về cõi hư vô….

LỜI NGUYỆN CẦU

Nén hương nguyện cầu quê hương yên vui
Sài Gòn Tháng Tư bao người ngậm ngùi.
Nhớ thương thân nhân muôn phương lưu lạc
Xa cơ lỡ độ dặm đường ngược xuôi.

Đất tổ quê cha chìm trong đau thương.
Triều cường nội xâm, tràn lũ Bắc phương
Mòn mỏi sức dân, hư hao đất nước.
Thiện ác chánh tà lẫn lộn nhiễu nhương.

Liệt sỹ vô danh bao mùa hy sinh.
Thần hồn thiêng liêng trầm mặc phiêu linh.
Nơi đảo Biển Đông, núi rừng biên giới..
Độ trì dân Nam nước Việt an bình.

Đa Kao, tháng Tư 2018

MƯA
xuống đường

1.
Ngày Mười Tháng Sáu, mưa xuống đường qua phố.
thành đại lộ sông dài nhích trôi từng chiếc xe.
như hẻm sâu suối reo tràn từ khu nhà ở
từ thác cao mái phố đổ xuống ngợp via hè.

Lũ Bắc phương định hướng đặc khu ngăn nguồn Nước.
Nước vẫn trôi theo dòng, mọi giao thông luồn lách qua.
Lốc thổi mạnh bạo tàn vào dân đen lội bộ.
Bùn đất dính đầy ngoài cửa, đâu thấy được bão xa.

Nước xoáy dữ. mọi thứ dồn cứng nghẹt họng cống.
Không ngõ trôi, rác rưởi đọng lại bên đường đời.
Lũ chuột nhắt, trốn mưa, rụt đầu khe tường nứt..
Bọn cướp ngày,dù đội ô che, núp sấm trời.

2.
Mưa xuống đường âm vang tiếng chim trời Lạc Việt.
Làm nhớ thời mơ hoa nương nhau đụt mưa.
Đường Tự Do, sân Văn Khoa, quán Thanh Bạch.
Tình nghĩa mặn nồng thân thiện bao mùa xưa.

Hạnh Thông Tây, 10/6/2018.

.

.

.

.

.
.
tranh của DelphineEnjorasi


PHỐ CŨ


TÔI

Đã mấy năm xa Sài Gòn ơi
gót giày mê mải một phương trời
ta như du tử về quê cũ
đốt thuốc chiều lên ấm đôi môi.

Những giọt cà phê đậm nỗi người
đêm bè bạn thức đêm chơi vơi
mất còn dần khuất vào dâu bể
đâu người trong xưa đêm mưa rơi.

Bé bỏng một thời chợt mênh mông
những chiếc lá bay vào phiêu bồng
hoa mộng chất đầy lên sách vở
hương mùa bay khuất bờ hư không.

Giã biệt nhau đi mùa phượng hồng
đời rủ ta về ngắm phố đông
gió sương làm nhạt màu tóc cũ
phượng vẫn nở đầy phía dòng song.

VỀ PHỐ

Loanh quanh mấy mươi năm tỉnh lẻ
lặng lẽ tôi về thành
ôm phố vào lòng mà vẫn nhớ phố
nhớ từ góc ngoại ô xanh.

Hai năm về chưa lần vào khu đô hội
trước phố sang tôi như thổ dân
một giáo già quê kệch bâng khuâng ngại ngần
chừng như căn hộ xưa đổi chủ
và em đã xa xăm
còn chăng tiếng đàn lưng chừng mái phố.
giọt nắng thơm vương nhẹ bên thềm.

Lẩm cẩm tôi đâu nhớ nổi đôi điều mất còn
đâu quên được bạn xưa một thời trẻ con.
Những thằng bạn phiêu bạt đâu đó Pháp Nga Mỹ Đức
hoặc đang lọm khọm cô đơn cuối hẻm sâu Saigon
hoặc nằm yên nơi chiến địa bỏ hoang.

Những thằng bạn quỉ quái mê chơi dễ thương
về gõ cửa ngôi nhà tiềm thức buồn vui cũ kỹ
cùng dạo chơi sau mưa bay quanh những cung đường
bát phố ngày chủ nhật
nhâm nhi cà phê Quán Văn Quán Gió Sân Vườn..

Những thằng bạn say văn chương lai rai cốc bia đầu phố
đốt điếu thuốc soi trang thư nét mực nhàu phai
Ký ức sơ sài mà thấm đẫm nỗi niềm thế sự
một khúc ly ca làm nhớ mắt ai
một thoáng hoa xưa cùng bao nỗi u hoài.

Tôi về chiều mưa sa
mưa tạt lạnh phố cũ
ướt sủng hồn hoa.

tặng Vũ Thành Sử, Nguyễn Anh Khiêm.
Thủ Đức, 2008

 

VỀ
THĂM BẠN

Lang thang khắp phố một mình.
Bạn bè xa khuất lặng thinh cuối trời.

Vẫn con đường lá me rơi
vẫn thềm đại học một thời ta yêu
vẫn mùa thu gió hiu hiu
sao trong ta thấy buồn thiu chạnh lòng.

Đâu còn ai nhớ ai mong
ta như một chiếc bóng không đường trần
bậc thềm đá một vuông sân
tháng ngày sách vở đã dần về xưa .

Dưới hàng cây lá rơi mưa
đâu hương tóc nhỏ những mùa buồn vui

tặng Nguyễn Thế Cường

VỀ BẾN CÁT

Đường cây vắp Gò con
đưa tôi về thăm Đoàn,
nơi xóm nghèo Bến Cát
làm nhớ mùa hoa xoan.

Một hàng cây vắp già
che lối nhỏ về xa,
đôi bờ hoa cỏ dại,
hương thơm thoảng chiều tà.

Đôi nhành vắp la đà
đong đưa những đóa hoa
với nhụy hồng cánh trắng
búp non dịu nõn nà.

Lối đi về quanh co
ẩn hiện dưới chân gò
những nương rau luống cải
vài túp nhà lơ thơ.

Mái cũ dưới tàng cây
hoa vắp trắng rơi đầy,
nhưng người xưa khuất bóng
cõi nào nơi chân mây.

QUA
ĐƯỜNG NGUYỄN DU

Đường chiều Nguyễn Du
mùa thu mưa rơi
một lần qua đó
buồn vui một thời.

Mùa thu Sài Gòn
thương tròn mắt nhớ
một chiều xưa mưa
người em gái nhỏ
tóc mây giao mùa.

Mùa thu lá bay
gọi chiều qua đây
hàng me bóng ngả
nghe như lạnh đầy.

Lặng nhìn ngày trôi
mình tôi nhớ người
mùa xưa áo trắng
sân trường phượng rơi.

QUA
ĐƯỜNG TỰ DO

Chiều Sài Gòn đơn côi ta qua đường Tự Do cũ
tìm thăm mái phố vỉa hè cửa hiệu xưa quen
tìm phút giây thư sinh bên em một thời đại học
tìm bạn bè tán gẫu bên tách cà phê đen.

Chiều La Pagode, đêm Eve Tự Do, sáng Adam Mỹ Cảnh
khúc sérénade dịu êm, điệu blues buồn xa xôi
tạt vào Xuân Thu, hành lang Eden, trú cơn mưa vội vã
ngồi Continental ngắm xe qua ồn ã những phố dài.

Đôi khi ghé Bưu Điện nhận lá thư lưu trữ
nghe chuông Thánh Đường đong đưa sớm mai
buồn nhớ mẹ nhớ quê theo bước đời luân lạc
nhớ khuôn mặt ai thánh thiện tóc mây đôi vai gầy.

Ta yêu con đường Tự Do, yêu em thơ ngây cùng ta bát phố
những ngày đèn sách mộng mơ bầu trời xanh mênh mông
nay ta về, lạnh lùng những đôi mắt sau khung cửa lạ lẫm
phố cũ bạn xưa tình đầu đời dấu kín một tấc lòng.

tặng Nguyễn Dụ Khánh
Sài Gòn, 2007

QUA PHỐ NHỚ SƠN

Tình như cánh vạc qua đêm
những dòng sông nhỏ xa thêm bến bờ
Sơn ngồi hát những vần thơ
tưởng như bên Quán Văn chờ đêm mưa.

Tình như hương lặng vào mùa
ta đi nghe gót giày khua đường dài
cũng đành thôi nếu một mai
vết lăn trầm xuống hình hài vô minh

Tình như cát bụi lặng thinh
tàn quên một đóa hồng nghìn thu qua
rừng xưa đã khép từ xa
khúc chiều biển nhớ  tình ca bên trời.

Diễm xưa chừ đã xa khơi
ngàn năm ru mãi một lời yêu thương.

Một mình qua phố chiều buồn
âm thầm nhớ tiếng đàn Sơn giữa đời
ta cùng cát bụi rong chơi
chợt nghe một nốt trầm rơi cuối mùa.

TIỄN SƠN NAM
NHỚ BÙI GIÁNG

Ông từ châu thổ đến đây
Áo quần râu tóc dính đầy phù sa
Hương rừng hương đất hương hoa
Và hương chữ mghĩa, nay xa mấy miền.

Ông đi quên hết rã riêng
Lá hoa cồn, nỗi ưu phiền tháng năm
Ông đi bỏ lại chỗ nằm
Ngàn sau rớt hột mưa thầm bóng mây.

Tình xanh như chiếc lá bay
Mùa đi hoang hoá rừng cây núi đồi
Đôi dòng suối cạn và tôi
Khát khao một giọt mưa rơi ngang đời.

QUA THƯ VIỆN QUỐC GIA

1.
Chiều Bến Thành, nơi Thư viện Quốc Gia
Đèn nê-ông soi bạc tóc sương pha.
Ta lẩn thẩn ngỡ ngàng trước kệ sách
Kẻ quê mùa nơi đô hội phồn hoa.

Ta lạ lẫm trước mắt người trẻ tuổi
đang lật trang sách tựa Mác-Lê-nin
như dò tìm một trào lưu hiện-thực
giữa đa-đa, cổ-điển, lẫn siêu-hình.

Đâu ai ngờ mùa đi phai dấu tích,
trên khuôn viên trường Đại Học Văn Khoa,
nền đất xưa Khám Lớn thời Pháp thuộc,
đã nên hình một thư viện nguy nga.

Nay, lai căng lời Văn Chương Quốc Âm
cả sắc thanh trong Ngữ Học Việt Nam,
Dòng Sáng Tạo Tự Do vào bóng tối.
Trang Nhân Văn Giai Phẩm phủ bụi lầm.
2.
Ta một mình dưới mưa đường Nguyễn Du.
Thời thư sinh áo vải đã xa mù.
Tình phố cũ chạm buồn vào ký ức
Lá me rơi vàng úa buổi chiều thu.

Bến Thành, 1990

 

 

QUA  NHÀ DƯỠNG LÃO

Trong hẻm sâu đường Âu Dương Lân
Nhà Dưỡng Lão cũ kỹ xưa dần.
Dưới tán cây um tùm vắng vẻ
Lời ai buồn thì thầm bâng khuâng.

Thấp thoáng lão nghệ sỹ cải lương
bên băng đá, thềm gạch, chân tường
sau song cửa, căn phòng mờ tối
lắng lặng trầm ngâm lẽ vô thường.

Câu vọng cổ một thời bay qua
của đào thương kép mùi tài hoa
làm đắm say lòng người mến mộ
cùng gánh hát lưu diễn gần xa.

Nay tóc xanh sương pha hoa râm
như chiếc bóng lọm khọm âm thầm
còm cõi không nơi nao nương tựa
loanh quanh một khoảnh sân bụi lầm.

Lão nghệ sỹ
cất tiếng hát ru ai
một đời đờn ca tài tử
giờ tự ru mình quạnh quẽ hôm mai.

QUA
VIỆN  MỒ CÔI

1.
Viên Mồ Côi, em ngồi thầm lặng
mắt vu vơ như mơ điều gì
nhìn xa xôi như mong ai về
từ phương trời mịt mùng sương gió.

Em ngồi đó bên bao trẻ nhỏ
để lòng buồn tha thẩn chân mây
hình dung người xa khuất cõi đời
tự an ủi những ngày côi cút.

Viện mồ côi, với bao đêm thức
nghĩ ngày mai thăm thẳm dòng trôi
giữa mênh mông em một mình thôi
sao biết được đường đời hiu quạnh.

Viện mồ côi, những đêm mưa lạnh,
nghĩ nhà ai sum hợp bình yên,
bên mẹ cha, thân yêu dịu hiền,
riêng em chỉ một mình lớ ngớ.

Viện mồ côi, sớm mai bỡ ngỡ,
lời thánh ca, kinh nguyện ngọt ngào
tưởng lời ai ru nôi ngày nào
cùng giọt lệ rơi dài bi thiết.

Bị bỏ rơi, thầm lời từ biệt,
bên gầm cầu, hố rác, vệ đường
nhờ từ thiện cứu vớt xót thương
cho tồn tại dưới trời mưa nắng.

2.
Viện Mồ Côi, với tường vôi trắng,
cổng sắt khóa, bóng hoa sứ rơi,
bên cửa sổ, lặng thinh em ngồi.
cùng bao trẻ phận đời côi cút.

Em vẫn luôn nhìn về xa hút,
trán thơ ngây chưa thấm mồ hôi.
tóc xanh thơm chưa vướng bụi đời.
Sao em hỡi, mắt buồn quá đỗi.

ĐÊM
NHẠC VĂN CAO

Người giờ đã sương nhòa vào tóc
một đóa hồng nằm yên trên tay
tiếng nhạc rót từ bờ xa vắng
mang yêu thương xa xót vơi đầy.

Tay gầy guộc phím dương cầm cũ
những nốt chiều bỗng tỏa thành mây
Trương Chi thả khúc buồn trên sóng
cánh hạc nào vào cõi Thiên Thai

Bến xuân ấy mơ màng dòng suối
như lặng thinh giữa chốn sương mù
để khúc hát chạy dài trên núi
hoa hạnh gầy rụng lúc tàn thu

HOÀI BẮC ƠI

Ly rượu mừng  bao thập kỷ trôi.
Nay nâng chén, ta chúc nơi nơi
dù chỉ trong ngậm ngùi tưởng niệm,
hồn thương đau, chén tình đầy vơi.

Bao nông phu không lúa thơm hơi
khi đất xưa tan nát tơi bời.
vẫn một đời gian lao nghèo khó
đành du cư theo tháng ngày trôi.

Nơi xa xa có bà mẹ già
đã khuất bóng mắt vương lệ nhòa
đâu còn mong đứa con phiêu bạt,
dù một thời tiếng hát thăng hoa.

Hạnh Thông Tây, xuân 2019

.
tranh của Đỗ Duy Tuấn
nguốn internet

TƯỞNG NHỚ
VỀ TRƯỜNG XƯA

Cuối đời vẫn nhớ trường xưa,
dù bao sương gió nắng mưa dập vùi.
Trong tôi thầm lặng ngậm ngùi.
Thầy Cô còn mất ngược xuôi thế nào.

Bao điều giảng dạy ngày nao,
như lời khuyên nhủ ngọt ngào khó quên,
giúp tôi từng bước vững bền,
vượt qua tăm tối gập ghềnh xót xa.

Nguyên lý giáo dục quốc gia.
”Nhân bản Dân tộc” luận ra ngọn nguồn.
Kíến thức “khai phóng” muôn phương.
Nhân văn khoa học lưu hương cõi người.

Học Văn một, Học Lễ mười.
Tình làng nghĩa xóm xây tươi “vườn đời”.
Người học chữ nghĩa đạo trời
nhận ra tiếng nói xu thời điêu ngoa.

Nền giáo dục một thời qua,
tạo người có Đức,Tài hoa cho đời.

VỀ
THĂM GÁC TRỌ

Chiều lành lạnh một màn mưa qua phố
ta về thăm gác trọ sau bao năm
đường thời gian ai gõ bước âm thầm
tình sách vở khiến lòng ta ái ngại.

Xóm trọ cũ của một thời xa ngái
bóng thư sinh bao lớp đến rồi đi
hoa phượng rơi như rộn rã kinh kỳ
bình thản trước bao mảnh đời luân lạc

Con hẻm nhỏ hắt hiu lời ai hát
nghe mơ hồ một nỗi nhớ không tên
lối đi về xa lạ chẳng ai quen
những trang sách ép khô hoa lặng lẽ.

Gác trọ xưa đâu rồi ngày nhỏ bé
những dại khờ những khát vọng vu vơ
chỉ còn đây xác giấy dưới bụi mờ
những người bạn về phương nào xa vắng

Ta lầm lủi trên đường dài mưa nắng
nợ áo cơm quay quắt đã mấy mùa
nay trở về xóm học đã xa xưa
đã cổ tích hơn một đời Lưu Nguyễn.

[thân tặng Ngọc Sơn,Văn Nhiệm, Hữu Khổ]

BÊN CỔNG TRƯỜNG CŨ

Tôi về trường cũ một lần.
Dưới mưa trước cổng ngại ngần hỏi thăm.

Nghe người bảo vệ lầm bầm.
”Ông nào lạ lẫm xa xăm đến trường”.
Tôi như kẻ lạ lạc đường.
Dừng chân bên cột vách tường đụt mưa.

Thầy cô đồng nghiệp bạn xưa.
Sân trường bụi phấn mấy mùa luân lưu.
Ai còn dạy, ai về hưu.
Yên vui, bất hạnh, thực hư thế nào ?

Đàn em cắp sách ngày nao.
Người đi kẻ ở ra sao giữa đời ?
Trước bao hoàn cảnh đổi dời,
Thầm mong người cũ một thời bình an.

Giã từ đất mẹ trường làng.
Cuối đời tôi lại lang thang xứ người.

BẠN HỌC CŨ.

Tình cờ gặp lại bạn xưa.
Đã từng đi học sớm trưa trường làng.

Quê nhà cách trở quan san.
Vẫn bao kỷ niệm mơ màng gọi tên.
Trường xưa lớp cũ đâu quên.
Dù nơi đất lạ lênh đênh ưu phiền.

Nhớ ngày đèn sách bút nghiên.
Nhờ người lương thiện bạn hiền đồng song.
Không còn khốn khó long đong,
Tôi về xóm học phượng hồng hoa bay.

Giúp nhau thấu hiểu lời thầy.
Đôi trang giấy nhỏ tỏ bày ước mơ.
Dìu nhau từng bước ngây thơ.
Vượt qua dốt nát dại khờ u mê.

Cầu mong lúc phải xa quê.
Bình yên giữa cõi bộn bề gió sương.
Bao mùa phiêu bạt tha phương.
Gặp nhau ôn chuyện dặm đường chia ly.

BÓNG ÁO DÀI

Nữ sinh cặp sách áo dài
Vì đâu khuất bóng đường ngoài trường xưa ?
Nhớ thời đi học sớm trưa.
Áo em trắng lắng hương thừa tóc mây.

La Gi, 1975

KHÔNG LỜI

Trường xưa đổi hiệu thay đời.
Bảng đen phấn trắng không lời biệt ly.
Bút nghiên một thuở xuân thì
Nay như bụi phủ đóa quì tàn phai.

La Gi, 1975
CÁT SỸ

LƯU QUÁN
một buổi sáng

Buổi sáng còn vương sương đêm bờ cỏ ướt
Lưu Quán ngày tịnh yên
hồn thơ xưa theo bước về tưởng niệm
cùng hương trời mênh mang vô biên

Có ai chạm hờ tay trên bàn phím laptop
một âm buồn cổ điển nhẹ tênh qua không gian mơ hồ
trôi ngang lối sỏi vắng bước chân người vội vã
như thể lãng quên giây phút hẹn chờ .

Đôi tình nhân hôn mềm sau mái tóc
đâu thấy màu cà phê trong tách sứ trắng sóng sánh đen
đâu hay chiếc thìa bạc gối đầu lên viên đường bọc giấy
đang chờ thêm ngọt ngào cho đôi môi thơm.

Dăm thầy giáo già trầm ngâm trước trang sách cũ
hình bóng sư môn mơ màng theo lớp bụi vàng
lời người xưa biết ai còn nhớ, câu thơ mới đâu ai buồn đọc.
” tiếng thu” buồn rơi theo hương sắc phai tàn.

Chiếc phin inox tí tách từng giọt đậm đặc cà phê.
tưởng một đời chờ ai dù một mai không lối về
dù nát tan ước vọng
dù mù mịt bến mê.

Bình Triệu 8/2011

_____________
* Lưu Quán : Quán của họ Lưu.
[chủ quán là con trai của thi sỹ Lưu Trong Lư]

MỘT
ĐOẠN ĐƯỜNG

Ta đi qua buổi chiều cùng thoáng bụi ký ức,
chiếc lá me rơi trước mặt sương mong manh
dửng dưng như thể không ai người bát phố
như thể rơi cõi nào xa từ buổi xuân xanh.

Chiếc lá vàng xưa vương tóc mây em
theo bước chân thầm dạo lối trăng đêm
mà em mà ta chẳng hề hay biết
một mai quay về đời lại buồn thêm.

Biết đâu chúng ta chỉ chung một đoạn đường
ngắn tựa lời chia tay bên trời quê hương
bạt hơn chiều rơi những cánh hoa tàn úa
thoảng nhanh trên vai thon một làn hương.

Đa Kao, 2008

HƠN
MỘT LẦN

Buổi sáng bàng hoàng như giấc say
tiếng nhạc rót từ điệu trầm cổ điển
và hồn ta
hơn một lần rẻ dại
khi quay về phố cũ nhớ bao la
bàn tay ngủ mê trên mái tóc
bỗng vẫy lời từ biệt
những ngày vui của tuổi niên hoa.

Ngày biếc thu mưa rơi dài con phố
lời thư nào còn vọng sáng mai

Ta nhớ môi ai
từng chúm hoa dịu dàng thơm thảo
đã xa xôi một thời.

.

.

.

.

.

.
.
tranh của Alfred de Breanski

CỎ HOA
và DU TỬ

Du tử bé con rời quê nhà,
ngu ngơ thơ thẩn dặm đường xa,
lần bước làm quen cùng con chữ,
buồn vui lặng lẽ với cỏ hoa.

Từ xóm tản cư, trong rừng sâu,
về làng quê nghèo, trên lưng trâu,
theo bạn, học lóm con chữ đói,
bên thềm lớp bụi, mái bích câu.

Trọ xóm Ruộng Cỏ  cạnh ao sen,
gác cây hoa xoan, thời sách đèn,
quanh mùa hoa nở hương thơm thảo,
đưa đón đi về như thân quen.

Nằm trong lưu bút ngày hạ tàn,
phượng hồng, huệ trắng, cúc dại vàng,
mắc cở, sầu đâu, bằng lăng tím,
forget me not, dù ly tan.

Lá sen ngày nao thay tờ thư,
đôi dòng ghi nhớ lời giã từ,
khi xa Xóm Trọ, bờ Rạch Chiếc,
lưu niệm mang theo đường phiêu du.

Về
ĐẤT TRỌ CŨ

Tôi về lại Thảo Điền đất trọ cũ
gặp u già ngồi lặng dưới hiên đêm
mái nhà rêu nghiêng nghiêng vào quá khứ
bóng trăng non soi lạnh nửa mặt thềm.

Tôi cũng gặp ở đâu trong cõi nhớ
con đường chiều cỏ dại cánh hoa vương
em bé bỏng chậm chân về xóm học,
sách cầm tay e ấp lá thư buồn.

Tôi quên mất đã một thời trai trẻ
đuổi bắt mình quanh quẩn ở phố mây
đâu có biết cây xoan thành cổ thụ
nơi tháng ngày vỗ cánh tuổi thơ bay.

Thảo Điền, một chiều thu

Đâu
GÁC TRỌ XƯA.

Hoa xoan tàn rơi đầy sân hoang.
Niềm vui xa, còn đây bàng hoàng
Gác trọ cũ, mái tôn nghiêng đổ.
Nền gạch bông, cỏ dại rêu lan.

Đường thay tên ngang qua nhà em.
Ai môi son ung dung sau rèm.
Người lạ lẫm, u già khuất bóng.
Em về đâu, đời vắng xa thêm

Đâu nhà xưa, đâu ngày êm đềm.
Hoàng hôn buông phong lan trăng đêm.
Thời hoa mộng sân trường xóm học.
Như khuất vào nỗi nhớ dịu êm.

Rạch Chiếc,một chiều thu.

Về XÓM BÊN CẦU

Về nương náu phố bên cầu.
Bỏ sau lưng tiếng hạc lầu hoàng hoa.
Dặm đường đã dẫm chân qua.
Bến thuyền lau trắng và ga vắng người.

VỀ CHỐN CŨ

Ta về người đã đi lâu
nghe hoang phế phố nghe lầu vắng không
nghe buồn cứ thế mênh mông
nghe khuya thấm lạnh vào trong chỗ ngồi.

Qua
PHỐ  MỚI

Ta về hỏi phố một chiều đông
con đường hẹn cũ có còn không ?
Vẫn hàng cây đứng xanh ngày tháng
chỉ giọt mưa xưa đã phiêu bồng.

Gõ gót giày quen qua phố đêm
xe cộ lại qua người đông thêm
bên kia đường phố đèn xanh đỏ
mái tóc nào che nụ hôn mềm.

Hẻm nhỏ giờ đây lầu cao lên
những khu biệt thự những ô đèn
cửa hàng khách sạn cao ốc mới
nhà đẹp phố sang biết ai quen.

Về lại tìm người thuở mười lăm
nhà cũ hiên xưa thoáng xa xăm
dưới hoa chủ khách đầu điểm bạc
giật mình ta ngỡ đã trăm năm.

Thảo Điền, một chiều thu

CHIẾC LÁ
ngày về

Con đường qua ngang nhà em
mang tên người xa lạ
một chiếc lá bay vào ký ức đêm.

Chiếc lá chưa vàng úa chưa xanh xao
không từ mùa thu, không từ mùa hạ
niềm hoang sơ đâu thắm sắc màu.

Con đường lạ đưa về cõi nhớ quen
sách cầm tay mấy mùa xóm học
khờ dại đôi điều lẽ nào dễ quên.

Giọt mắt không âm thanh lời buồn
còn rơi trong chiều e ấp
con tàu rời ga heo hút gió sương

Luân lạc ven trời khoảnh khắc giấc mê
tìm thăm quê cũ gặp chiếc lá mưa ướt
tôi như tưởng lạc lối về.

Ở THỦ ĐỨC
NHỚ LA  GI

Con đường 17 Linh Trung
nối hai đại lộ, một cung phố nhà.

Bắc đông Xuyên Á chạy qua
đông nam Hà Nội, một xa lộ dài
vòng xoay bốn hướng Trạm Hai
bên kia quận Chín, quận Hai, Sài Gòn.

Về hưu tá túc nhà con
một miền Thủ Đức đất còn lại xưa
hai mùa đắp đổi nắng mưa
nắng đầy tháng hạ, mưa lùa thu sang.

Cuối đông nắng sớm hanh vàng
gió xuân đưa áng mây Hàng bay xa
cho vườn mai điểm hoàng hoa
cho ta thêm nhớ quê nhà La Gi

Đêm nghe xe cộ ầm ì
tưởng đâu sóng vỗ bến phi lao buồn
tuởng như gió lộng ngàn phương
hoa rơi lá đổ trong vườn thu phong.

Nhớ con thuyền bến Tân Long
lửa chài soi bóng cây sông đôi bờ
đồi Thùy Dương trăng mộng mơ
tiếng chim âu biển ngang Hồ Núi khuya.

Về RẠCH CHIẾC
nhớ RUỘNG CỎ.

Nhớ sao Ruộng Cỏ ngày nao,
Nổng xanh cỏ kiểng, ruộng rau, luống cà,
Nhà vườn, ao cá, nương hoa.
Ngoại ô thơ mộng, nhân hòa yên nhiên.

Khi sang tên phố Thảo Điền.
Chung cư, biệt thự, sảnh tiền, lầu cao.
Quốc phòng, thông tấn xã rao.
Đất đai doanh trại chuyển giao lập Phường.

Dân cư bản địa cố hương
Di dời di tản, tha phương xa mờ.
Dân đen lỡ vận thất cơ
ngờ như khách lạ nơi bờ bến xưa.

Tôi về lầm lủi dưới mưa,
tìm thăm Xóm Trọ mấy mùa thư sinh.
Người xưa đất cũ nghĩa tình
giúp nhau điều kiện tồn sinh với đời.
Giúp tôi được gặp lại tôi.

Rạch Chiếc, một chiều mưa

NHỚ CỘI  MAI

Trời đông hơi lạnh chờ xuân sang.
Riêng tôi lụ khụ còn lang thang.
Xa xôi quê mẹ ngày xế bóng.
Ở trọ xứ người buồn miên man.

Nhớ cội mai xưa sân nhà vườn.
Đã từng đón tôi ngày hồi hương.
Nhụy hoa thơm dịu tóc du tử.
Sau mùa phiêu bạt cùng gió sương.

Sân trường phượng vĩ màu tơ vương.
Bụi phấn bụi hồ, lẫn bụi đường.
Lỡ thầy lỡ thợ, đành lỡ độ.
Từ giã cội mai, lại tha phương.

Tôi nay lơ mơ phận đồ già.
Bút nghiên bụi bám thêm xót xa.
Con chữ nằm im trang nhật ký.
Lưu dấu cội mai xuân quê nhà.

Thảo Điền 2014

BIẾT ĐÂU MỘT MAI

Người chỉ cần để lại một lời
ta đâu lầm lủi cô đơn trên đường về một mai
khi niềm tin yêu gần như vắng vẻ
theo bước đời gập ghềnh, theo ngày tháng dần trôi.

Ở cõi này ai không từng ước hẹn
ta đã hơn một lần lỡ dở chuyến về
và người đã bỏ đi không lời từ biệt
dù con tàu đến kỳ vẫn trở lại sân ga
dù ta tự nhủ thôi hãy chờ chuyến tàu kế tiếp
chờ một mai, biết đâu một mai, rồi một mai đi qua.

Có thể nơi xa xăm người chợt nhớ đến ta
kẻ lưu lạc khốn khổ quẩn quanh trên trái đất cỗi già
một kẻ gàn lang thang đi tìm lại khuôn mặt thánh thiện
dù biết rằng vườn địa đàng đâu có thật cõi ta bà

Mùa tự trôi và lá hoa tự rụng
ta tự mong ta giữ được tâm hồn lành lặn an nhiên
vì đã thật thà yêu người giữa chập chùng nhớ quên
vì biết đâu cuộc chia ly sẽ hội ngộ ở cuối đường sinh diệt
sẽ khô đi giọt nước mắt ưu phiền

Ta tự an ủi ta qua dặm đường cát bụi mù trời
sẽ nhận chân mối sầu trong bóng giọt mồ hôi
sẽ gặp khuôn mặt thánh thiện nơi bến bờ trong đục
dù giờ đây mình ta mải mê trên nẻo về một mai
vì biết đâu một mai….

Thủ Đức, 2010

CHIỀU THU PHAI

Chiều rơi trên mái ngói không vang tiếng rêu khô
lặng thinh ngày trôi vào phương người nào xa
giọt nắng đậu hờ viền cánh hoa vàng vọt
cần chi từ biệt, khoảnh khắc tự đi qua.

Tôi mường tượng, em xa xôi nơi đường mồ côi
chiếc lá rách, bay ngang giọt lệ chiều, hiu hắt thu rơi
vỉa hè kỷ niệm, biết còn ai mong chờ hò hẹn
đã bao mùa đi, mùa đi, biệt ly không lời.

ký ức xui tôi vào lối xưa cỏ cây hoang vu
mùa phượng sân trường cuối hạ chúm môi em tạ từ
bờ vai thon,tóc hương hoa,chân dung khung trời cũ
nỗi buồn thơ ngây hun hút trong sương mù.

Không thể trách, tôi còn nhớ hay quên thời vụng dại
đời nhiễu nhương đâu làm phai hương đầu đời
dù tóc xanh mỗi ngày thêm bạc
dù đường về quạnh quẽ giữa đất trời.

Thảo Điền, 2008

GIỌT THỜI GIAN

Tự pha một phin buổi sáng
chờ nghe, đậm đặc, từng giọt cà phê thời gian
chiếc cốc pha lê, acoroc, sóng sánh đen
kim đồng hồ seiko, nhích từng nấc, đốm sáng
nắng sớm chưa lên, sân rêu không âm thanh.

Ô cửa khép lạnh, căn phòng màu tường ngọc bích
Mona Lisa,sau khung bạc,nhìn nghiêng hoa cúc vàng
nụ cười mỉm, không nghe hoa rơi trên phím đàn
cung bậc piano lặng câm,ngoài tiếng rơi quánh đặc
con chim giũ cánh lùa ánh sáng lan can vào ghế bàn.

Chậm chạp cây sầu đông treo ngang làn sương nhạt
lối sỏi, thềm hoa vắng, sa-lông trống, không ai về.
phin buổi sáng nhỏ giọt, đậm đặc, thời gian cà phê
muỗng đường nhỏ chờ dỗ ngọt tách pha lê đắng
mùa trôi bao nhiêu năm tôi còn một góc quê.

Thủ Đức, 2007

.

.

.

.

.

.

.
.
tranh của Pino Daeni

CON ĐƯỜNG
bỏ quên
TÔI

Con đường ấy
bổng nhiên thật vắng.

Chiều đi qua
đi qua
buồn ơi.

Người đã bỏ quên người
quên mất
em cũng quên
tôi rất đơn côi.

Thảo Điền,1976

MÙA
HOA KHÓI

Ai về lối mơ hoa
Tóc xanh áo vải vui đèn sách
Một thuở đầu đời xa

Cánh ve ru vào hạ
Lời ca sương phố vương trong cây
Cỏ thơm xác phượng đầy.

Bỏ phố theo sông dài
Không còn tiếng hát mùa hoa khói
Gió bụi ru lời bay.

CÙNG
CỔ THỤ

Một khoảnh khắc hoa rơi
Vô thường tình mây nước
Buồn đâu riêng ai trong cõi người.

Ngày đêm lần bước mỏi
Bên đời thổ mộ gõ dốc dài
Vai ngã nhờ lên vai.

Bên nhau dưới mái cũ
Bao mùa quét lá vàng sân rêu
Nắng mưa cùng cổ thụ

Thảo Điền, 2014

ĐÔI DÒNG THẾ SỰ

Ghi về thế sự đôi dòng.
Dám đâu mơ ước bạn lòng cùng xem.

Dù từng thao thức bao đêm.
Nghe sương nhỏ giọt ngoài thềm rêu phong.
Tưởng như ai đó long đong.
Bên trời phiêu lãng buồn lòng lệ rơi.

Tôi còn ở trọ góc đời.
Cô đơn trước cảnh ma hời nĩ non.
Kẻ ham vui thú vàng son.
Người lo kiệt sức héo mòn xác thân.

Tôi, hanh khô tóc đầu trần.
Mưa rơi ướt đẫm gót chân bùn lầy.
Điếng lòng nghe gió sương bay.
Lặng câm khi bụi phủ dày trang thơ.

Xa rồi thuở nọ i tờ
Thời này sóng mạng vỗ bờ muội mê.

Gò Vắp, 2022


LÁ THƯ CŨ

Lá thư viết giữa chiều mưa.
Từ mùa phượng vĩ, làng xưa trên đồi.

Thư thăm người giúp đở tôi.
Bên bờ cát bụi nổi trôi dặm đường.
Âm thầm dưới bóng gió sương.
Lần tìm nơi trọ, tha phương ở đời.

Người đi biền biệt xa khơi.
Cùng bao kỷ niệm, không lời biệt ly.
Đâu ai tiếp nhận phong bì.
Trở về thư ngủ bao kỳ nắng mưa.

Nằm im dưới lớp bụi thừa.
Như ôm ấp nỗi niềm xưa vào hồn.

DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI.

Mặt trời mọc lúc rạng đông.
Chân mây hừng sáng ánh hồng lung linh.
Đàng Đông mờ ảo ảnh hình.
Nắng mai mở cửa bình minh chào đời.

Nắng lên, ấm khắp phương trời.
Đêm tàn sương nhạt cảnh đời hanh thông.
Đất tròi một cõi mênh mông.
Biển khơi sóng biếc, non bồng rừng xanh.

Ngày trôi, đứng bóng trưa hanh.
Xế chiều nắng quái dỗ dành hoàng hôn.
Mặt trời lặn xuống cuối thôn.
Đàng Tây tắt nắng gọi hồn đêm yên.

Sương mù phả bóng ngoài hiên.
Người đời, khép cửa muộn phiền, ngủ say.
Mọc đàng Đông, lặn đàng Tây.
Mặt trời theo bước đêm ngày luân lưu.

DƯỚI ÁNH SAO ĐÊM.

Sao Hôm cách biệt Sao Mai,
khi sao Vệ Nữ đêm dài du miên.

Sớm mai sao mọc cõi thiền.
Trời Đông lưu dấu tên miền, Sao Mai.
Bình minh khởi sự ngày dài.
Hoàng hôn tắt bóng hình hài hoa thơm.

Một ngôi sao sáng đầu hôm.
Trời Tây lắng tiếng gió Nồm thổi qua.
Sao Hôm mọc buổi chiều tà.
Lung linh trên cõi thiên hà dịu êm.

Tầng cao, Vệ Nữ từng đêm,
thả rơi giọt sáng xuống thềm đại dương.
Đông Tây xa cách muôn phương.
Sao Hôm mong ngóng đêm trường Sao Mai.

Sao dời vật đổi miệt mài.
Trần gian vạn hữu hoài thai kiếp nào ?
Thiên đình nhấp nháy ngàn sao.
Trời cao đất thấp một màu phân ly.


LƠ NGƠ.

Cùng người nhịp bước đường đời.
Quanh co heo hút dưới trời gió sương.
Bên nhau lắng tiếng mưa nguồn.
Rơi trên rừng lá âm buồn mong manh.

Đôi khi lưu lạc độc hành.
Hành trang  lưu bút ngày xanh hạ tàn.
Biệt ly xóm mạc đồng hoang.
Dặm dài cát bụi ẩn tàng nỗi đau.

Bâng khuâng dừng lại bên cầu.
Đò ngang khuất bóng, sông sâu xuôi dòng.
Cánh bèo trôi dạt long đong.
Lục bình lờ lững, rêu rong vật vờ.

Một tôi phận mỏng lơ ngơ.
Mong tìm an tịnh bên bờ điêu linh

 

VÀO ĐỜI

Vào đời do dẫm bước đi.
Người ta theo tiếng thầm thì bến mê.
Gió bay cát bụi tư bề.
Mây Hàng tóc nhớ, tóc thề mưa Ngâu.

Dừng chân trước cảnh bể dâu
Một vùng biển biếc chuyển màu ruộng xanh.
Cây dâu bám rể đầu gành.
Còn tầm ăn kén nhả mành tơ duyên.

Sông xuôi nước tách đôi miền.
Bờ quen bến lạ con thuyền sang ngang.
Bà con nghĩa xóm tình làng.
Giúp nhau trí tĩnh tâm an ở đời.

Dù cho vật đổi sao dời.
Thật lòng thân thiện, đất trời không quên.

Gò Vắp, 2022

 

NHỊP SỐNG

Đời người dài ngắn mong manh,
như sương phả lạnh ngoài mành đêm khuya.

Sum vầy nhen nhúm chia lìa.
Mất còn một thoáng đầm đìa lệ rơi.
Sơ sinh nhè khóc chào đời.
Trẻ trung hoạn nạn chợt rời nhân gian.

Cung đình rồi cũng điêu tàn.
Vinh hoa phú quí huy hoàng mãi đâu.
Tóc sanh sớm muộn bạc đầu.
Niềm vui lẫn khuất mối sầu một mai.
Đôi khi ngày ngắn đêm dài.
Dung nhan diễm lệ tàn phai một chiều.

Chợ đời lắng phút cô liêu.
Đám đông xa lạ, quạnh hiu một người.
Âm thanh ca tụng reo cười.
Dường như có tiếng đười ươi lạnh lùng.

Phận người trầm mặc mông lung.
Đổi thay nhịp sống chập chùng nhân duyên.

Gỏ Vắp, 2022

NGƯỜI ĐỜI.

Dòng đời chuyển dịch chập, mau.
Ngày tàn đêm xuống, trời cao đất dày.
Trăm năm tựa cuộc tỉnh say.
Người ta sinh tử họa may ảo huyền.

Mê mờ một mối nhân duyên.
Hoàng hoa lạc lối đào nguyên tuyền đài
Lần tìm đất trọ sinh nhai.
Cho dù đá nát vàng phai hoang tàn.

Bàn chân dẫm bước quan san.
Đôi tay hứng giọt trăng vàng mộng mơ.
Sông sâu nước lạnh đôi bờ.
Tình xanh lá thắm tóc tơ nhạt nhòa.

Trầm luân trong cõi ta bà.
Vui buồn còn mất chỉ qua một thời.
Vào đời, tiếng hát ru nôi.
Qua đời, giọt lệ buồn rơi bên mồ.

TRĂNG LU

Trăng lu mờ ảo lưng trời.
Âm u tịch mịch bóng rơi xuống đời.

Chập chùng bao áng mây trôi
Che ngang ánh nguyệt, pha phôi cung Hằng.
Còn đâu khuôn mặt vầng trăng.
Màn sương loáng bạc phủ băng dáng hình.

Trần gian trầm lắng u minh.
Đường đời tăm tối, lặng thinh bốn bề.
Lần mò từng bước chân quê.
Bao người dò dẫm bến mê bờ đời.

Trăng hoa trăng gió sinh thời.
Ngủ mê, vạn hữu không lời mộng mơ.
Lưu ly trăng tỏ trăng mờ.
Mây đen mây trắng che hờ trăng lu.

Đất trời một thoáng xuân thu.
Trăng sao mây nước vi vu tuần hoàn.

Bến Cát,1976

RÊU PHONG ĐỀN CŨ

Sống trong lặng tĩnh đời thường.
Rêu xanh bám trụ chân tường đền xưa.
Nơi từng tịnh dưỡng diệu thừa.
Yên nhiên trước nắng gió mưa mê mờ.

Thân rêu đôi lúc lơ mơ.
Lá teo lí nhí phất phơ trong chiều.
Gốc gầy thiu thỉu đìu hiu.
Thầm mong mưa móc liu riu mái đền.

Hương pha nhụy phấn bồng bềnh
Hoa chen kẽ nứt đất nền rã riêng.
Cùng làn mây nước du miên.
Từ trời buông thả xuống hiên địa đàng.

Đền đài xưa cũ điêu tàn.
Thềm hoang cỏ dại, bụi loan cung đường.
Am mây trong bóng khói sương.
Tĩnh trong tĩnh tại khe tường rêu phong.

Thảo Điền, 2014
ĐOÀN THUẬN

TÁC GIẢ

.

.

.

.

.
Đoàn Thuận tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Binh Thuận.
Giáo viên. Nghỉ hưu ở Thảo Điền, Tp.HCM
[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi].

.
.
.
.

.
.
SÔNG DINH
Cát Sỹ ký họa 1972

TÁC PHẨM
của Đoàn Thuận

Thơ Tự do::
+   Mùa bấc biển. [nxb Văn nghệ Tp.HCM,1994]
+   La Gi ngàn xanh [nxb Trẻ 2001[
+   Lửa đêm mưa.  [nxb Trẻ, 1998
+   Khoảng lặng của hoa. [ nxb Trẻ, 2001]
+   Tượng. [nxb Trẻ, 2002]
+   Đời sậy  [nxb Trẻ 2003]
+   Sắc phượng. [Hội VHNT Bình Thuận,2006 ]
+   Rong chơi cùng cát bụi. [nxb Văn Học, 2012]
+   Mái xưa  [nxb Văn học,2013]
+   Dưới hoa [nxb Văn Học 2013]
+   Sài Gòn và tôi. [ in vi tính]
*    Mùa trọ học  [in vi tính]
+   Búp sen (thơ thiếu nhi) [in vi tính]

Lục bát:]
+   Lời chiều.(lục bát tứ tuyệt)  [nxb Trẻ, 1996]]
+   Lửa đầu non. (lục bát trường thiên)  [nxb Trẻ, 1999]
+  Tạ ơn đời (lục bát tam cú)  [nxb Văn học 2013
+   Đường Thi [ thơ dịch]  [nxb Văn Học, 2012]
+  Dưới bóng mây [in vi tính]
*  Thơ thiền Vương Duy (thơ dịch)  [nxb  Thời Đại,,2014]
+  Mây mưa  (truyện thơ) [ in vi tính]

Thơ Haiku:
+   Mùa thạch thảo [nxb Văn Học, 2013]
+   Giọt mùa (thư pháp) [ in vi tính]

Thơ Đường Luật:
+  Dấu xưa  [in vi tính]

Thơ Trào phúng:
+ Đất và Người  [ nxb Thanh Niên, 2013]
+  Những điều nghe thấy[ in vi tính]
+ Tiếng dội từ đất  [ in vi tính ]
+ Nghe thấy và nghĩ [ vi tính ]
+  Họa hủy diệt [in vi tính]
.

.

.

.

.

.

.
.
bìa sau
.

từ tr.đoàn thuận 4
>trở về đầu chương
<<về trang chủ

.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22

Trả lời

  1. Em muốn tìm hiểu kĩ hơn về nội dung của bài Nhớ lại tuổi thơ trong tập Lửa đầu non mình có tài liệu hay nội dung gì chia sẻ giúp em được không ạ?

  2. Hồng Nhung thân quí.
    Đây là bài
    NHỚ LẠI TUỔI THƠ

    Đôi khi ngồi nhớ lại đời.
    Thấy ta côi cút một thời trẻ con.
    Bấm chân bùn vượt lên non.
    Cha vào thiên cổ. Mẹ mòn mỏi xa..

    Dưới trăng đâu tỏ màu hoa.
    Ôm bao mộng ước ta qua đồng chiều.
    Tưởng đời như một cánh diều.
    Vi vu bay giữa bao nhiêu mây trời.

    Ấu thơ ơi, thuở đầu đời.
    Một ly rượu ngọt ta mời mọc ta.
    Từng ngày ga xép tàu qua.
    Từng trang sách mở, dần xa tuổi mình.

    “Nhớ lại tuổi thơ” là nhớ lại “một thời côi cút, khi Cha đã qua đời Mẹ vắng xa, lưu lạc nơi xứ người với những ước mơ khờ dại…”. Bài thơ này không còn nằm trong tập “Lửa đầu non’, mà nằm trong tập “Mái Xưa”.Hiện nay,tôi có 26 tập thơ ghi lại đôi điều về cuộc sống nhưng rất ít người biết.

    Dạo này, Hồng Nhung ra sao ? ở nơi nào? Có thể liên lạc với tôi qua email : doanthuancs@gmail.com.
    Đoàn Thuận.


Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.